Cửa tiệm tên là Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên này có chút đặc biệt ở thành phố Hàng Tô này, coi như khá nổi tiếng.

Đặc biệt là trong vấn đề xử lý các vụ việc dị thường, không quản là chuyện ma quái ở trong nhà hay nghi ngờ chồng mình ngoại tình, cửa tiệm này đều có thể giải quyết.

Mở cửa tiệm ở nơi này xử lý những chuyện siêu tự nhiên, đương nhiên sớm đã bị Hiệp Hội Thợ Săn chú ý tới.

Nhưng khi nhóm thợ săn tiến hành quan sát văn phòng trinh thám này thì phát hiện cửa hàng này kỳ thực không hề thật sự giải quyết quái vật, những vụ án mà hắn xử lý xong thì quái vật vẫn tiếp tục quấy phá, chỉ có điều mục tiêu gây án đã thay đổi mà thôi.

Nói cách khác, cửa tiệm này chỉ là một cửa tiệm lừa đảo có bản lĩnh khá cao mà thôi, vì thế Hiệp Hội Thợ Săn cũng ngầm cho phép nó tồn tại.

Hiệp Hội Thợ Săn muốn ngăn cấm người bình thường tiếp xúc với tất cả sự vật siêu tự nhiên chân chính, nhưng đối với những chiêu trò lừa đảo treo đầu dê bán thịt chó thì bọn họ thường lựa chọn mặc kệ.

Truyền thuyết trong đô thị có cấm cũng không hết được, một khi xuất hiện truyền thuyết, nếu lập tức khống chế dư luận thì chỉ làm dân chúng tò mò và suy đoán mù quáng, thậm chí có thể sẽ dẫn tới phản ứng ngược.

Thích hợp giữ lại một ít hàng giả, truyền thuyết thì vẫn như cũ là truyền thuyết, chỉ có điều biến thành truyền thuyết giả dối mà thôi.

Khi mọi người phát hiện loại truyền thuyết này chỉ là giả dối và xấu xí, Hiệp Hội Thợ Săn muốn che dấu một ít sự kiện siêu tự nhiên chân chính cũng dễ dàng hơn nhiều.

Thế nhưng Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên này thế mà lại có thể trụ vững trong thành phố Hàng Tô này, người tới tìm văn phòng này đều rất hài lòng, vì thế mà danh tiếng cũng bắt đầu phát triển.

Hiện giờ văn phòng này đã kinh doanh được mấy năm rồi nhưng vẫn chưa từng có tin tức tiêu cực nào.

Chính vì danh tiếng tốt đẹp như thế nên cửa tiệm này mới được tôn sùng trong giới như thế, rất có quyền uy trong chuyện xử lý những vụ việc siêu nhiên.

Lúc này một người đàn ông quấn kín cổ ngồi trên ghế sô pha xem TV, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình khá nổi ở khu Hoa Phủ dạo gần đây, 24h chống khủng bố ở Trường An.

Người đàn ông này tên là Lâm Huyễn, là hội trưởng của Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên này.

Ban đêm, nhân viên duy nhất cũng đã tan tầm, chỉ còn lại một mình Lâm Huyễn ở lại nơi này xem TV.

Bên ngoài là dòng người cuồn cuộn nhưng không hề liếc mắt nhìn tới văn phòng này một cái, thậm chí còn cố gắng né ra thật xa.

Mặc dù nơi này khá nổi tiếng ở trong giới nhưng đối với phần lớn người bình thường mà nói, nơi này chẳng khác gì cửa tiệm chuyên bán người giấy và giấy tiền vàng bạc, đều rất xúi quẩy.

Ngoại trừ người có nhu cầu, bằng không bọn họ khẳng định sẽ không bước vào nơi này.

Có điều Lâm Huyễn cũng rất hưởng thụ sự bình yên này, dù sao thì hắn mở văn phòng ở nơi này đã làm ăn được khá lâu, nói về thu nhập thì những cửa hàng khác có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Lúc Lâm Huyễn đang chuẩn bị đóng cửa thì một người đàn ông khá hốt hoảng do dự đứng ở ngoài cửa.

Người đàn ông này gặp phải một chuyện khó có thể giải quyết nhưng lại không tìm được nơi giúp đỡ, ngẫu nhiên nghe một người đồng nghiệp nói tới Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên này nên muốn tới thử vận may.

Nếu như nơi này vẫn không thể giải quyết được vấn đề thì hắn thật sự cùng đường rồi.

Vừa mở cửa ra, Lâm Huyễn nhiệt tình nói với người đàn ông kia: "Xin chào, hoan nghênh ghé thăm, Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên xin phục vụ cho ngài."

Khách hàng chính là ví tiền của mình, nhất định phải ôn hòa với ví tiền, đây là một trong những quy tắc của Lâm Huyễn.

"Chỗ này của anh có thể giải quyết được vấn đề mà người khác không làm được không? Chính là những chuyện đặc biệt, kỳ quái..." Người đàn ông cố gắng tìm từ để diễn đạt.

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của đối phương, Lâm Huyễn liền biết người đàn ông này gặp phải chuyện khó có thể giải thích, mà đối mặt với chuyện như thế, người bình thường đều không ngại chi tiền.

Vì thế Lâm Huyễn cười híp mắt nói: "Đương nhiên tôi chính là ngôi sao mới trong giới siêu nhiên, không có vấn đề nào mà tôi không thể giải quyết cả."

"Vậy thì tốt rồi..." Người đàn ông kia thở phào một hơi, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện của mình với Lâm Huyễn.

"Tôi tên là Cố Đại Phi, làm việc ở tập đoàn Hương Yên."

"Công ty thuốc lá à? Khẳng định là rất có tiền."

Ánh mắt Lâm Huyễn sáng ngời, đây chính là dê béo, có ai mà không biết người làm việc cho tập đoàn Hương Yên đều là đám chó giàu có đâu chứ.

Mọi người vẫn luôn cho rằng công ty của những ông chủ giàu có đỉnh cấp mà mình thường nghe tên là công ty có tiền nhất.

Nhưng thực tế thì ở trước mặt tập đoàn Hương Yên này, những công ty kia chỉ là đám đàn em mà thôi!

"Bảy ngày trước tôi và bạn cùng về nhà thì phát hiện phía trước tòa nhà bên cạnh có một đám người đang tụ tập, đứng trên nóc tòa nhà là một người phụ nữ trẻ tuổi, có rất nhiều tiếng xì xào xì xầm.

"Tôi và bạn đi tới hỏi thăm một chút, hình như người phụ nữ này bị thất tình, bởi vì không chấp nhận được sự thật này nên muốn tự sát."

"Bọn tôi cũng tạm thời không về nhà mà chen vào xem sự tình phát triển thế nào."

Lâm Huyễn mong đợi hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao hả?"

Sau đó Cố Đại Phi thở dài một tiếng, có chút khó nói: "Trong lúc xem náo nhiệt thì người bạn gái mà tôi theo đuổi mấy năm qua gửi tin điện thoại nói rằng đồng ý kết hôn với thôi."

Vẻ mặt Lâm Huyễn có chút kỳ lạ, kế tiếp chuyện phát triển thế nào, hắn đã đoán được rồi.

"Tôi thật sự vui quá nên mới khoe với người bạn của mình, có lẽ bởi vì âm thanh của tôi hơi lớn nên người phụ nữ kia bị kích động, trực tiếp từ trên nóc tòa nhà nhảy xuống."

"Sau khi cô ấy ngã xuống đất chết đi thì mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó rất đáng sợ, giống như xối một chậu nước lạnh lên đầu tôi vậy, nhưng chỉ thoáng chốc đã biến mất rồi."

"Tới tận bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là tôi lại nhớ tới ánh mắt đó, tối tăm, lạnh lẽo, đầy thù hận..."

"Bởi vì ánh mắt đó mà trạng thái mấy ngày nay của tôi rất kém, liên tục xin nghỉ vài ngày, ngay cả lúc bạn gái tới tìm tôi cũng tránh mặt không gặp, bởi vì chỉ cần nhìn thấy bạn gái thì tôi lại nhớ tới hình ảnh lúc đó."

Lâm Huyễn cũng không biết nên nói gì, người này đúng là xui xẻo, hơn nữa cũng có chút nhân tố tự mình tìm đường chết, có lẽ hắn đã bị người phụ nữ nhảy lầu kia ám.

Người ta bị đá nên muốn tự tử, bạn lại chạy tới trước mặt người ta khoe khoang tình yêu đẹp đẽ hạnh phúc, không ám bạn thì ám ai đây...

"Mấy ngày đầu, tôi chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện ở trong mơ mà thôi."

"Thế nhưng bắt đầu từ ba ngày trước, cứ tới nửa đêm thì tôi lại giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ."

"Sau đó tôi nghe thấy ở bên ngoài cửa nhà có tiếng bước chân truyền tới..."

"Tiếng bước chân kia giống như có người đang nhảy tới vậy, tôi biết là người phụ nữ kia tới tìm mình!"

"Tiếng bước chân đó ngày càng gần, đêm qua đã tới cửa rồi, nếu nửa đêm hôm nay cô ta tới tìm tôi thì tôi thì tôi phải làm sao bây giờ..."

Cố Đại Phi càng nói lại càng hoảng sợ, cả người run rẩy không ngừng, cứ như đang phát điên.

Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Huyễn, lại phát hiện Lâm Huyễn khá bình tĩnh, giống như đã sớm dự đoán được vậy.

"Anh chờ một chút nhé, tôi có thể giúp anh giải quyết vấn đề này."

Sau đó Lâm Huyễn trở về phòng của mình, khoảng chừng mười phút sau thì mặt mũi đầy mồ hôi lấy ra một lá bùa hộ mệnh màu vàng đất đưa cho Cố Đại Phi.

"Bùa hộ mệnh này có thể ẩn giấu hơi thở của anh, làm người phụ nữ kia không thể cảm giác được anh, anh chỉ cần trốn dưới gầm giường, không để cô ta nhìn thấy thì có thể tránh được cửa ải này!"

0.11033 sec| 2419.648 kb